A Vietnamese Poem

  By Hữu Loan
Màu Tím Hoa Sim The Purple of Sim Flowers 
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê…

Nhưng không chết
người trai khói lửa
Mà chết
người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau nói
không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một mình đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa…

Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường đông bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu…

She had three brothers in the army.
Her younger siblings,
Some still learning to speak.

When her hair was light blue,
I, a militant soldier,
Away from my family,
Loved her like a young sister.

On our wedding day,
She didn’t want a new dress.
I wore my uniform
My army shoes
Dirty in muddy wet.
She stood smiling cutely,
By her cool young honey.

Back home from my unit,
We parted soon after wed.

From the afar base
Longing in remorse
Married to a soldier
Not many could return
If I couldn’t be back
So much love for her
My dear little young wife
Waiting in village side …

Though the man didn’t die
In war fire
But my dear young little girl
Back home died.

I came back
Didn’t see her
Mother sat by her grave
Surrounding by darkness

The wedding flower pot
Now an incense burner
Withered, bitter, cold
Surrounding all about

Her hair was light blue
So short for put up
My love! The last moments,
Couldn’t once hear each other
Couldn’t once see each other
Couldn’t once at last moments.

Long ago, she really loved
The purple of sim flowers.
Her blouse was also purple
The color of sim flowers.

Long ago, her petite shadow,
Sitting by the night candle,
Mending her husband’s shirt…

Long ago, a rainy afternoon,
In a deep forestry,
From the East Northern Front,
Her three elder brothers,
Hearing of the news
Their sister has died;
Before the new news
Their sister has wed.

Once autumn wind coming,
Shivering on the river,
Her young siblings then grown,
Looking oddly at her picture.
When autumn wind coming,
Weeds grown golden her grave.

In an afternoon twilight
On way to the front line
Passing by the hillsides
Blooming with sim flowers
The hillsides of sim flowers
The hillsides of sim flowers
Going on far all over
Longer than the passing
Of an afternoon twilight

The purple of sim flowers
Purpling the entire color
Of a wild afternoon twilight
Of an eternal goodbye.

Looking at the torn shirt shoulder

I hummed in the flower’s color

“My shirt has a ripped seam

My wife has died
My mother  hasn’t yet mend it …”